🥃 Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên
CÔ VỢ thế THẾ mạc đình kiên hạ diệp chi. CÔ VỢ nỗ lực THẾ truyện full. CHƯƠNG 1718: TOÀN HOÀN VĂN buổi sáng sớm Thẩm Lệ đi ra bên ngoài tản cỗ thì lại thấy gồm người …. => Xem ngay. Cô Vợ sửa chữa - Truyện FULL
Mưa Hà Nội âm u, mưa Saigon bạc bẽo không màu, trắng xoá. Cuối cùng gia đình chúng tôi đành vượt thoát khỏi quê hương, vất vả tìm tới San Diego, nơi có chút màu lam chiều thanh tịnh. Nhưng chỉ sau 14 năm, Anh Nghiêu Đề vội vã bỏ hết mọi thứ vui buồn, bỏ luôn cả cuộc
Mạc Đình Kiên gọi tên cô, tỏ vẻ không đồng tình: "Hạ Diệp Chi." "Mạc Đình Kiên!" Hạ Diệp Chi cũng gọi lại tên anh, có điều giọng điệu của cô kém hơn anh một chút. Mạc Đình Kiên bật cười: "Em không còn yêu anh nữa, em hung dữ với anh như vậy."
Hạ Diệp Chi Mạc Đình Kiên rũ mắt xuống, nhằm giấu đi sự mất kiên nhẫn ở đáy mắt. Gần đây sự kiên nhẫn của anh không được tốt, thế nhưng lúc gặp chuyện có liên quan đến Hạ Diệp Chi, anh phát hiện khả năng nhẫn nại của mình cao hơn một chút. Hạ Diệp Chi Cô lễ tân cảm thấy câu này có chút quen tai.
Chương 1153: Hạ Diệp Chi yêu Mạc Đình Kiên nhất. Chương trước Chương tiếp. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chương trước Chương tiếp. Báo lỗi chương. Bạn có thể dùng
ĐẠI HỘI CHI BỘ CÁC KHỐI CỦA ĐẢNG BỘ TRUNG TÂM THƯ VIỆN VÀ TRI THỨC SỐ LẦN THỨ V NHIỆM KỲ 2022 - 2025 . 🔎 Đồng chí Nguyễn Hoàng Sơn - Bí thư Đảng uỷ, Giám đốc Trung tâm Cùng đại diện cấp ủy các Chi bộ trực thuộc đến dự và sự tham gia đầy đủ của các đảng viên trong Chi bộ.
Trong truyền kỳ dân gian, Cao Lãm cùng Nhan Lương, Văn Xú, Trương Cáp được gọi là bốn cột trụ của Hà Bắc (Hà Bắc tứ đình trụ). Tham khảo. Trần Thọ, Bùi Tùng Chi chú, Tam quốc chí. Phạm Diệp, Hậu Hán thư. Tư Mã Quang, Tư trị thông giám.
DONATE duy trì server, domain 31110000904056 (BIDV), 0362958408 (MOMO). Chân thành tạ ơn! Mạc Phàm, nhân vật chính trong tiểu thuyết 《 Toàn Chức Pháp Sư 》 được sáng tác bởi tác giả Loạn, mười lăm tuổi đăng tràng, học sinh cấp hai.Chủ tu hệ lôi, hỏa, thứ tu hệ ám ảnh, triệu hoán, phụ tu hệ không gian, thứ tu hệ thổ
0j4Wp. CHƯƠNG 245 GIỐNG NHƯ ĐANG CĂN DẶN CHUYỆN HẬU SỰ CHƯƠNG 245 GIỐNG NHƯ ĐANG CĂN DẶN CHUYỆN HẬU SỰ Khi Mạc Đình Kiên về phòng, Hạ Diệp Chi còn chưa tỉnh dậy. Anh vừa hút thuốc nên trên ngón tay còn vương mùi thuốc lá. Anh đặt chiếc áo khoác ở bên giường, liếc nhìn Hạ Diệp Chi rồi đi thẳng vào phòng tắm để rửa tay. Lúc đi ra, anh đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi ôm chăn ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt mơ màng rõ ràng mới tỉnh ngủ, còn đang ngồi cho tỉnh táo lại. "Em dậy rồi." Mạc Đình Kiên đi tới bên giường và ngồi xuống. Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày "Anh hút thuốc à?" Mạc Đình Kiên hơi sửng sốt. Anh không ngờ mũi Hạ Diệp Chi lại thính như vậy, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận "Ừ." Sau đó anh lại nói thêm một câu "Ah hút có một điếu, chỉ vài hơi thôi." Mũi Hạ Diệp Chi còn thính hơn trước khi mang thai nhiều. "Trước đây em luôn nghĩ là anh không hút thuốc lá." Trước đây Hạ Diệp Chi gần như chưa từng nhìn thấy Mạc Đình Kiên hút thuốc lá, cho nên cô vẫn cho rằng anh không hút. Mạc Đình Kiên cười khẽ nhưng không nói gì. Anh thật sự không mấy khi hút thuốc, anh không nghiện thuốc lá. Dù sao hút thuốc cũng hại người, anh còn tham sống. Nhưng gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra khiến anh thỉnh thoảng không nhịn được lại muốn hút một điếu. Chỉ có điều phần lớn đều vào lúc Hạ Diệp Chi không ở bên cạnh, anh mới muốn hút thuốc. Mạc Đình Kiên hơi trầm ngâm một lát rồi đột nhiên nói "Về sau em gặp được Trần Tuấn Tú thì cách xa anh ta ra." Cho dù anh không ở bên cạnh, anh cũng sắp xếp rất nhiều vệ sĩ đi theo Hạ Diệp Chi. Nhưng mấy ngày nay ở trong nhà cổ, cô sẽ không thể tránh được việc phải gặp mặt Trần Tuấn Tú. Hạ Diệp Chi thoáng nhìn chiếc áo khoác của Mạc Đình Kiên để ở bên giường. Cô nhớ trước khi mình ngủ, anh để áo khoác ở trên sofa. Xem ra Mạc Đình Kiên đã ra ngoài sau khi cô ngủ. Hạ Diệp Chi suy đoán hỏi "Anh lại gặp mặt anh ta sao? Hai người đã nói chuyện gì vậy?" "Không nói chuyện gì cả." Vẻ mặt Mạc Đình Kiên hơi lạnh đi "Bây giờ, anh và anh ta còn có thể nói gì chứ?" Hạ Diệp Chi cầm tay Mạc Đình Kiên để trấn an, nhưng không nói gì thêm. ... Ở trong nhà cổ không có chuyện gì để làm, Hạ Diệp Chi ngoại trừ đi ăn cơm thì cơ bản đều ở trong phòng. Chỉ là sau khi ăn tối xong, ông cụ Mạc gọi cô vào trong phòng xem ti vi cùng ông cụ. Hạ Diệp Chi còn tưởng ông cụ Mạc có lời gì muốn nói, kết quả lại thật sự chỉ bảo cô cùng xem ti vi với ông cụ mà thôi. Người lớn tuổi thích xem các chương trình tấu hài, nhạc kịch truyền thống nhưng Hạ Diệp Chi cảm thấy hơi buồn chán. Chỉ có điều ông cụ Mạc xem rất vui vẻ, cô cũng chỉ có thể xem cùng. Thật may ông cụ Mạc còn để ý tới cơ thể của Hạ Diệp Chi, chỉ bảo cô xem cùng ông cụ một giờ liền giục cô về phòng nghỉ ngơi. Ông cụ Mạc nheo mắt nhìn Hạ Diệp Chi vài giây "Cháu về nghỉ ngơi trước đi, bảo Đình Kiên qua đây, ông có việc muốn nói với nó." Trước đó ông cụ Mạc bảo Hạ Diệp Chi đi xem ti vi với ông, Mạc Đình Kiên đương nhiên muốn đi cùng. Chỉ có điều Hạ Diệp Chi không cho anh đi. Ông cụ vốn là một người hay chú ý, Mạc Đình Kiên quá tốt với cô trái lại sẽ không tốt. "Vâng." Hạ Diệp Chi đứng lên và muốn đi ra ngoài. "Diệp Chi à." Khi cô sắp đi đến gần cửa lại nghe tiếng ông cụ Mạc gọi cô ở phía sau. Hạ Diệp Chi quay đầu "Sao vậy, ông nội?" Lúc còn trẻ, ông cụ Mạc là một nhân vật phong lưu, nhưng bởi vì đám cưới gia tộc nên mới phải kết hôn rất sớm. Có người nói bà nội của Mạc Đình Kiên còn lớn hơn ông cụ Mạc hai tuổi, sau khi hai người cưới nhau sống rất hòa thuận, nhưng ông không chịu sống yên ổn ở bên vợ. Trong nhà có một người vợ, bên ngoài ông cụ còn nuôi rất nhiều tình nhân nhỏ, cũng có vài đứa con riêng. Chỉ có điều phần lớn những đứa con đó đều không ra hồn, không có một người nào được ông coi trọng đón vào nhà họ Mạc. Hạ Diệp Chi vẫn nghe được chuyện này từ chỗ của Thẩm Lệ. Ông cụ Mạc là một nhân vật lớn, cho dù ông có nuôi rất nhiều phụ nữ và con riêng ở bên ngoài nhưng từ trước đến nay không có người nào đến nhà họ Mạc làm ầm ĩ, cũng giữ đủ thể diện cho vợ mình. Bởi vì kết hôn sớm, cho dù cháu ngoại lớn nhất của ông cụ là Trần Tuấn Tú đã hai mươi tám tuổi, nhưng năm nay ông cụ mới chỉ ngoài bảy mươi. Ở tuổi này, các cụ già về hưu bình thường đều ở nhà tu thân dưỡng tính, nếu như không có ốm đau thì cơ thể vô cùng khỏe mạnh. Điều kiện nhà họ Mạc tốt như vậy, mọi thứ ăn uống chi phí của ông cụ Mạc đều tốt nhất, còn có chuyên gia dinh dưỡng riêng. Chỉ có điều lúc này ông cụ Mạc ngồi cô đơn một mình ở trên sofa, thoạt nhìn có vẻ già nua buồn bã khác thường, trên người cũng bớt đi một phần uy nghiêm của người đứng đầu gia tộc, trái lại thoạt nhìn có phần mệt mỏi già yếu khiến cho người ta thương xót. Vào giờ phút này, Hạ Diệp Chi cảm giác được rất rõ ràng, ông cụ Mạc sống không hề thoải mái. "Chuyện lúc trước là do ông nội già rồi nên hồ đồ, về sau ông sẽ không nhúng tay vào chuyện của cháu và Đình Kiên nữa. Hai cháu phải sống cho tốt đấy." Giọng ông cụ Mạc hơi khàn khàn làm cho người ta có cảm giác như đang căn dặn chuyện hậu sự. Vẻ mặt Hạ Diệp Chi thoáng biến đổi, không khỏi cao giọng hơn "Ông nội!" Cô biết ông cụ Mạc nói về chuyện trước đó đã đưa Tần Thủy San qua. Vì chuyện này mà trong lòng Hạ Diệp Chi quả thật có chút oán trách, có khúc mắc với ông cụ nhưng không quá để ý. Bởi vì Mạc Đình Kiên rất quan tâm cô. Chỉ cần trong lòng Mạc Đình Kiên có cô, người khác nhìn thế nào, làm như thế nào đều không quan trọng với cô nữa. Nhưng giọng điệu của ông cụ Mạc lúc này làm cho trong lòng cô cảm thấy rất bất an. "Đi đi, cháu mau đi đi, đã sắp mười giờ rồi đấy. Cháu mau gọi Đình Kiên qua đây, nếu không đợi lát nữa ông sẽ buồn ngủ mất." Ông cụ Mạc xua tay có vẻ mất kiên nhẫn, không muốn nghe cô nói thêm. Hạ Diệp Chi không yên tâm liếc nhìn ông rồi mới đẩy cửa ra, vội vàng quay về phòng. Mạc Đình Kiên đang mặc áo ngủ ngồi dựa vào đầu giường chơi trò chơi trên điện thoại, vẻ mặt vẫn vô cảm nhưng thoạt nhìn hình như trò chơi cũng không hay lắm. Lúc này, anh thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa chứng tỏ căn bản không có tâm tư nào chơi game. Vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi đẩy cửa bước vào, anh liền ném điện thoại sang một bên, đứng dậy xuống giường và đi về phía cô. "Ông cụ không làm khó dễ gì em chứ?" Mạc Đình Kiên vừa nói chuyện vừa lặng lẽ quan sát cô. Sau khi xác định cô không có vẻ gì không ổn, lúc này anh mới thu lại ánh mắt quan sát của mình. Hạ Diệp Chi lắc đầu, chuyển lời của ông cụ Mạc cho Mạc Đình Kiên "Ông nội bảo anh đi qua đó, bảo là có việc muốn nói với anh. Ông cụ bảo anh qua nhanh lên, tối nay ông buồn ngủ rồi." Mạc Đình Kiên nghe vậy thì suy nghĩ một lát mới hỏi "Còn gì nữa không? Ông cụ có nói gì với em nữa?" "Không nói gì. Em chỉ ngồi xem ti vi với ông thôi." Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày "Nhưng em cảm thấy ông nội có hơi kỳ lạ, giọng điệu cũng khác khác..." Cô thật sự cảm thấy ông cụ Mạc giống như đang căn dặn chuyện hậu sự, nhưng cô không tiện nói thẳng ra trước mặt Mạc Đình Kiên. Dù sao ông cụ Mạc cũng là người thân của Mạc Đình Kiên. Hạ Diệp Chi thở dài "Anh đi thì biết." Cô còn có thể nghe ra được giọng điệu của ông cụ Mạc không thích hợp, Mạc Đình Kiên thông minh như vậy thì chắc chắn cũng có thể nghe ra được, nói không chừng còn có thể phát hiện ra vài chuyện gì đó. Mạc Đình Kiên thấy Hạ Diệp Chi nhíu mày lại thở dài, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng. "Thế anh đi đây, em cứ ngủ trước nhé!" Anh dặn dò Hạ Diệp Chi một tiếng mới rời khỏi đó. Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
CHƯƠNG 101 ANH ẤY THƯỜNG ĐI KIM HẢI CHƯƠNG 101 ANH ẤY THƯỜNG ĐI KIM HẢI Cô ta nghĩ đến chuyện Hạ Diệp Chi mới vừa làm với "Mạc Gia Thành" ở đây thì trong mắt hiện lên sự ghen tỵ "Sao cô vẫn dây dưa với “Mạc Gia Thành” vậy? Cô không biết mình là người đàn bà đã có chồng à? Đáng đời cho cô bị Mạc Đình Kiên bỏ mặc, không ngó ngàng tới!" Lời này của Hạ Hương Thảo chọc đúng vào nỗi đau của Hạ Diệp Chi. Vẻ mặt Hạ Diệp Chi thoáng biến đổi liền đáp trả không còn yếu thế "Cho dù anh ấy chẳng thèm ngó ngàng đến tôi thì tôi vẫn là cô chủ của nhà họ Mạc. Còn cô thì sao? Nếu như Hạ thị phá sản, cô sẽ là gì?" Gương mặt Hạ Diệp Chi trắng bệch, chỉ vào cô và nói với giọng the thé "Cô câm miệng!" Cho dù Hạ Hương Thảo được mọi người trong nhà nuông chiều đến mức coi trời bằng vung, nhưng cô ta cũng biết mình có thể chơi bời không kiêng nể như vậy ở bên ngoài là vì sau lưng còn có Hạ thị. Ở thành phố Hà Dương, cho dù Hạ thị không phải là công ty lớn nhưng bởi vì tồn tại rất nhiều năm nên nền móng rất vững chắc, lại có rất nhiều công ty cũ hợp tác cố định, trong ngành cũng xem như có chút uy tín. Năm đó ông cụ Hạ người sáng lập ra Hạ thị là người phúc hậu nên kết giao rất rộng, cho dù mấy chục năm trước ông đã ra nước ngoài dưỡng già nhưng phần lớn các công ty trong thành phố Thượng Hải vẫn sẽ cho Hạ Lập Nguyên chút mặt mũi. Hạ thị cũng có chút tài sản nhưng so với nhà họ Mạc lại có vẻ bé nhỏ không đáng kể tới. Hạ Hương Thảo quen tiêu xài tất nhiên không dám tưởng tượng sau khi Hạ thị phá sản, cô ta sẽ phải sống thế nào. "Cô có thời gian ở đây tranh cãi với tôi thì còn không bằng nghĩ cách xem nên giải quyết khủng hoảng của Hạ thị thế nào đi." Hạ Diệp Chi biết mặc dù lần này Hạ thị sẽ bị tổn thất nặng nề nhưng không đến mức phá sản. Cô nói vậy chỉ muốn dọa Hạ Hương Thảo mà thôi. Hạ Hương Thảo vừa tranh cãi với Hạ Lập Nguyên một trận nên tâm trạng vốn không tốt, nghe Hạ Diệp Chi nói thế liền trực tiếp mắng lớn "Khi nào đến phiên kẻ đê tiện như cô tới giáo huấn tôi chứ?" Hạ Diệp Chi trái lại không hề tức giận chỉ hơi nghiêng đầu và cười khanh khách hỏi cô ta "Chị ruột của tôi ơi, cô không biết trên người chúng ta chảy cùng một dòng máu sao? Tôi là kẻ đê tiện thì cô là gì?" "Hạ Diệp Chi!" Có thể nói Hạ Hương Thảo ngoại trừ kiêu ngạo hống hách thì chẳng có điểm nào tốt cả. Ngay cả cãi nhau cô ta cũng không cãi lại được cô. Hạ Diệp Chi bắt đầu thấy thông cảm cho Hạ Lập Nguyên khi ông ta có cô con gái như Hạ Hương Thảo,. Cô mới xoay người đi được mấy bước đã bị Hạ Hương Thảo xông tới kéo lại "Cô đứng lại đấy cho tôi!" Hạ Hương Thảo mặc rất ít, bên trong chỉ có một chiếc váy liền sẻ ngực sâu, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác thoạt nhìn không rẻ, phía dưới là đôi tất mỏng và giày cao gót, trông rất gợi cảm. Gió thổi qua làm vạt áo khoác của cô ta mở ra, lộ ra bộ ngực đã nổi da gà vì lạnh bên trong... Hạ Diệp Chi liếc nhìn mà vô thức khép chiếc áo khoác trên người mình lại. Cô thật sự rất bội phục nghị lực của Hạ Hương Thảo. Thật ra Hạ Hương Thảo cũng rất lạnh nhưng cô ta không muốn thua kém về khí thế. Cô ta đi đôi giầy cao gót tới tám phân nên cao hơn Hạ Diệp Chi một chút, nhưng cũng không quá rõ ràng. Hạ Hương Thảo hất cằm ra lệnh với giọng điệu rất đương nhiên "Đưa số điện thoại của “Mạc Gia Thành” cho tôi." Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày nhìn cô ta, nghi ngờ mình vừa nghe nhầm "Số điện thoại của ai cơ?" Cô gái này vừa rồi còn mắng cô là kẻ đê tiện, bây giờ lại vô cùng khí thế hỏi cô số điện thoại của "Mạc Gia Thành". Rốt cuộc là ai cho cô ta mặt mũi như vậy chứ? "Đương nhiên là của Mạc Gia Thành rồi!" Hạ Hương Thảo nhắc lại một lần nữa, giọng điệu đã có phần mất kiên nhẫn "Bản thân cô vô dụng, không thể làm cho Mạc Đình Kiên ra mặt, tôi đương nhiên phải tự nghĩ cách thôi!" Cho nên cách cô ta nghĩ được là đi tìm "Mạc Gia Thành" à? Hạ Diệp Chi cười lạnh "Cô tự đi tìm anh ta mà hỏi." "Thái độ của cô như vậy là sao? Bản thân cô vô tình vô nghĩa không giúp Hạ thị thì thôi, ngay cả số điện thoại cũng không cho à? Cô đừng quên cô cũng là họ Hạ đấy!" Hạ Hương Thảo nói lời này vô cùng khí thế, trên mặt không hề có chút cảm giác áy náy nào. Nụ cười hiện rõ trên gương mặt Hạ Diệp Chi nhưng nét mặt lại càng lúc càng lạnh, giọng nói êm ái đã lạnh lùng tới mức khiếp người "Tôi đương nhiên sẽ không quên mình cũng là họ Hạ rồi." Tất cả tai họa trong nửa đời này của cô đều là vì cô họ Hạ, đều là do người họ này một tay gây ra cả. "Tôi làm sao có thể quên mình là họ Hạ chứ?" Giọng nói của Hạ Diệp Chi đã dịu đi một chút "Cô muốn số điện thoại của “Mạc Gia Thành” thì tôi không thể nói cho cô biết được, nhưng tôi biết anh ta thường đi Kim hải." Số điện thoại là vấn đề việc riêng tư như vậy, cho dù cô có ghét "Mạc Gia Thành" cũng không thể dễ dàng nói cho Hạ Hương Thảo biết được. Nhưng cô có thể tiết lộ tin tức "Mạc Gia Thành" thường đi Kim hải cho cô ta biết. Hạ Hương Thảo không chắc sẽ gặp được "Mạc Gia Thành". Cho dù cô ta thật sự gặp được anh, nhưng khả năng có thể thực hiện được lại quá thấp. Thật sự nói trắng ra thì Hạ Diệp Chi chỉ là muốn tạo chút rắc rối cho "Mạc Gia Thành". Ai bảo anh không biết xấu hổ như vậy! ... Buổi tối hết giờ làm, "Mạc Gia Thành" không tới đón cô nhưng Thời Dũng tới. Khi chập tối trời bắt đầu mưa dầm, bầu trời tối sầm xuống. Hạ Diệp Chi ngồi vào trong xe và nói "Không phải tôi đã nói không cần qua đón tôi rồi sao?" "Là em họ của cậu chủ bảo tôi tới đón mợ chủ. Cậu ấy nói trời mưa không tiện lái xe." Gần đây Thời Dũng hơi lo lắng. Anh ta không dám tới đón cô chủ vì sợ mình lại nói gì sai trước mặt cô chủ mà lộ ra manh mối, sẽ không tiện ăn nói với cậu chủ. Hạ Diệp Chi lộ vẻ nghi ngờ "Anh nói là Mạc Gia Thành sao?" Lẽ nào trước đó "Mạc Gia Thành" nói buổi tối sẽ đến đón cô là vì biết tối hôm nay sẽ mưa à? Thời Dũng phải mất một lúc mới kịp phản ứng và trả lời "Vâng." Hạ Diệp Chi thật ra là người rất mềm lòng, nghĩ đến chuyện chiều nay mình đã nói cho Hạ Hương Thảo biết tung tích của anh thì hơi chột dạ hỏi "Anh ấy đang ở đâu?" "Cậu chủ có việc phải đi Kim hải. Cậu chủ có nói buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm." Nếu như không phải cậu chủ có chuyện bận thì chắc hẳn đã đích thân tới đón mợ chủ rồi. Trong lòng Hạ Diệp Chi chợt căng thẳng. Không đến mức trùng hợp bị Hạ Hương Thảo gặp phải như vậy chứ? Thời Dũng qua gương chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt Hạ Diệp Chi lo lắng thì cho rằng cô quan tâm tới cậu chủ liền nói "Cậu chủ chỉ đi xử lý một chút việc công thôi, sẽ không về nhà quá muộn đâu." Hạ Diệp Chi không yên lòng khẽ gật đầu nhưng không chú ý tới cách xưng hô của Thời Dũng đối với "Mạc Gia Thành". Ngược lại, sau khi Thời Dũng kịp phản ứng đã kinh ngạc tới toát mồ hôi lạnh. Khi bọn họ về đến nhà, trong biệt thự vắng vẻ. Hạ Diệp Chi vừa vào cửa thì theo bản năng nhìn xung quanh, cũng không biết mình muốn tìm gì nữa. Cô hơi phiền não đi lên tầng thay quần áo khác rồi đi vào phòng bếp nấu cơm. "Mạc Gia Thành" không ở nhà, hành tung của Mạc Đình Kiên giống như một câu đố hay một người tàng hình vậy. Cô chỉ cần nấu cho một mình cô ăn là được rồi. Lúc ăn cơm, cũng không biết sợi gân nào của cô không đúng mà cô lại gọi điện thoại cho Tiêu Thanh Hà, muốn thăm dò xem có phải Hạ Hương Thảo có đi Kim hải không. "Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?" Hạ Diệp Chi cố gắng che giấu sự sốt ruột trong giọng nói của mình. Giọng điệu Tiêu Thanh Hà nghe xong có chút ngạc nhiên "Mẹ chưa ăn, bây giờ còn đang chuẩn bị ăn. Ba con và chị con đang nói chuyện trong thư phòng nên mẹ còn đang chờ bọn họ." "À... Vậy sao? Con chỉ hỏi thử mà thôi. Con ăn cơm trước đây, tạm biệt." Hạ Diệp Chi cúp điện thoại và thầm thở phào nhẹ nhõm. Bên kia, cho dù Tiêu Thanh Hà cảm thấy Hạ Diệp Chi gọi điện thoại về có hơi đột ngột, nhưng nghĩ đến bây giờ cô còn quan tâm tới mình như vậy, tâm trạng bà ta tự nhiên cũng tốt hơn. Lúc này, Hạ Lập Nguyên và Hạ Hương Thảo vừa vặn đi từ trên tầng xuống. Bà ta vội vàng đi tới "Hai ba con ông nhanh tới ăn cơm đi, thức ăn cũng sắp nguội mất rồi." Hạ Hương Thảo liếc nhìn bà ta "Con không ăn, con phải ra ngoài." Lúc này Tiêu Thanh Hà mới chú ý thấy Hạ Hương Thảo đã thay quần áo khác, còn trang điểm rất cẩn thận. "Con đi đâu vậy? Bây giờ cũng đã muộn rồi..." "Mẹ không cần quan tâm, con ra ngoài đương nhiên là để làm chuyện quan trọng rồi." Hạ Hương Thảo liếc nhìn Tiêu Thanh Hà rồi lấy gương ra soi và cảm thấy rất hài lòng về cách trang điểm của mình. Hạ Hương Thảo không tin "Mạc Gia Thành" có thể từ chối được người xinh đẹp gợi cảm như cô ta.
CHƯƠNG 196 CÒN MUỐN NỔI TIẾNG NHƯ MẤY LẦN TRƯỚC Ngày hôm sau, sáu giờ Hạ Diệp Chi từ trong nhà đi đến Kim Hải. Bởi vì Mạc Đình Kiên hẹn bảy giờ ăn tối ở Kim Hải, dù sao trong nhà không có việc gì, còn không bằng qua đó sớm một chút. Lúc cô đến Kim Hải là sáu giờ bốn mươi phút. Cô vừa đi đến phòng bao, Trần Tuấn Tú đã đến ngay sau đó. Trần Tuấn Tú đi vào phòng bao, phát hiện không thấy Mạc Đình Kiên liền hỏi cô “Đình Kiên còn chưa tới à?” Hạ Diệp Chi liếc thoáng qua thời gian, phát hiện đã sắp đến bảy giờ, cô thở dài nói “Từ khi anh ấy quay về Mạc thị liền bận rộn, cả ngày không gặp được cái bóng của anh ấy.” Trong giọng nói của Hạ Diệp Chi không che giấu được mất mát. Trần Tuấn Tú thản nhiên nói sang chuyện khác “Hôm nay lúc đầu Tiểu Thành cũng muốn đi theo tới, nhưng sau đó có bạn học rủ thằng bé đi chơi bóng, nó liền đi theo bạn học.” Hạ Diệp Chi đã lâu không gặp Mạc Gia Thành, trong lòng có chút nhớ Mạc Gia Thành liền cùng Trần Tuấn Tú tán gẫu. Hai người vừa nói chuyện vừa chờ Mạc Đình Kiên. Thế nhưng Mạc Đình Kiên lại chậm chạp không tới. Thời gian rất nhanh đã qua bảy giờ. Từ trước đến nay Mạc Đình Kiên luôn đã nói là làm, không phải là người trễ hẹn, đến bây giờ anh còn chưa tới, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ… Hạ Diệp Chi gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên lại bị cúp máy. Cô nhíu mày nhìn điện thoại bị cúp máy, sắc mặt cô có chút khó coi. Trần Tuấn Tú thấy thế, hỏi cô “Xảy ra chuyện gì thế?” “Không có gì…” Hạ Diệp Chi mấp máy môi, nụ cười có chút gượng gạo “Mạc Đình Kiên còn chưa tới, chỉ sợ bởi vì chuyện công ty, cho nên mới chậm trễ, hay là chúng ta gọi món trước đi.” Advertisement Trần Tuấn Tú giống như cô, đều chưa ăn cơm tối, ngộ nhỡ Mạc Đình Kiên có chuyện quấn chân, phải rất muộn mới có thể đến, chẳng lẽ phải để Trần Tuấn Tú và cô đói bụng ư? Trần Tuấn Tú không chút để ý nói “Ừ, chúng ta chờ thêm một chút đi.” Mãi cho đến tám giờ, Hạ Diệp Chi quyết định không đợi nữa, khó có dịp cô cương quyết để Trần Tuấn Tú gọi món ăn. Cho nên, vốn dĩ bữa cơm tối ba người biến thành bữa cơm tối chỉ có hai người Trần Tuấn Tú và Hạ Diệp Chi. Hai người ăn cơm xong, gọi trà lên, Mạc Đình Kiên mới thong dong đi đến. Hạ Diệp Chi vừa nhìn thấy Mạc Đình Kiên đến, cô cúi đầu nhìn chén trà. Bây giờ cô nhìn thấy Mạc Đình Kiên liền tức giận. Nếu như anh không có thời gian, anh không cần chọn vào hôm nay, nếu như anh bận, chẳng lẽ anh không thể gọi điện thoại cho cô ư? Trần Tuấn Tú rót cho Mạc Đình Kiên một chén trà, đưa cho anh, giọng điệu anh ta ôn hòa “Cậu bận rộn lắm à?” Mạc Đình Kiên ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp Chi, một tay theo thói quen đặt lên ghế dựa sau lưng Hạ Diệp Chi, ý tứ chiếm hữu rất rõ ràng. Ánh mắt Trần Tuấn Tú dừng lại trên cánh tay của Mạc Đình Kiên mấy giây liền rơi đi chỗ khác, nhanh đến mức giống như chỉ liếc thoáng qua. “Khá bận.” Mạc Đình Kiên cầm chén trà lên, một hơi uống sạch, anh liếc thoáng qua Hạ Diệp Chi một chút “Hai người ăn cơm rồi à?” Trần Tuấn Tú nói “Ừ, cậu mãi không đến, chúng tôi gọi món, đã ăn xong rồi.” Mạc Đình Kiên không nói lời nào, chỉ quay đầu chăm chú nhìn Hạ Diệp Chi. Hạ Diệp Chi giả bộ như không có phát hiện ra anh đang nhìn mình, cô chỉ chuyên tâm uống trà. Tức giận ư? “Ừ, đáng lẽ có thể tới đây sớm một chút, nhưng trên đường tới đây gặp một vụ tai nạn xe nhỏ, điện thoại di động của tôi bị rơi hỏng.” Mạc Đình Kiên nhìn Trần Tuấn Tú nói. Hạ Diệp Chi ở bên, tuy mặt ngoài cô giả bộ như không để ý đến anh, thế nhưng lúc anh nói chuyện, cô dựng thẳng tai, nghe rất rõ ràng. Anh vừa mới nói xong, Hạ Diệp Chi bỗng nhiên quay đầu hỏi “Anh không sao chứ?” “Tôi không sao.” Mạc Đình Kiên buông tầm mắt xuống nhìn cô, trong mắt anh đều là ý cười “Là người khác xảy ra tai nạn xe, khiến cho giao thông bị tắc, cho nên tôi mới đến muộn. Hai người đã ăn cơm xong, Mạc Đình Kiên chỉ chọn món anh ăn. Anh ăn rất nhanh, nhưng tướng ăn không những không thô lỗ, ngược lại còn có chút cảnh đẹp ý vui. Có lẽ bởi vì gương mặt kia của anh quá đẹp trai… Sau khi ăn cơm xong, Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên cùng nhau về nhà. Một tuần trôi qua, đây là lần đầu tiên Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên cùng nhau về nhà. Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, Hạ Diệp Chi đột nhiên nói “Hai chúng ta đã lâu không cùng nhau về nhà rồi.” “Trước đó là ai vẫn luôn không chịu cùng tôi tan làm hả?” Mạc Đình Kiên một bên lên tiếng, bắt đầu tính toán nợ cũ với Hạ Diệp Chi. Hạ Diệp Chi bĩu môi “Tình huống kia không giống nhau.” Hai người tranh luận về đề tài này suốt đường về nhà. Cuối cùng, trận tranh luận này đi đến kết thúc sau khi Mạc Đình Kiên ném cô lên giường. Trong khoảng thời gian này, Mạc Đình Kiên quả đúng là rất mệt mỏi, hơn nữa, bởi vì buổi tối anh không nhịn được, làm mấy lần với Hạ Diệp Chi, sáng ngày hôm sau, lúc Hạ Diệp Chi thức dậy, cô nhìn thấy gương mặt anh tuấn đang ngủ say của Mạc Đình Kiên nằm ở bên cạnh mình. Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt anh, khắc họa hình dáng gương mặt anh. Mạc Đình Kiên nheo mắt lại, bắt được tay cô, đặt bên môi mình, khẽ cắn một cái “Đừng lộn xộn.” Hạ Diệp Chi cười, lại dùng một tay khác sờ lên mặt anh. Một người sờ mặt, một người cản lại, hai người lại một lần nữa náo loạn trên giường. Đúng lúc này, điện thoại di động của Hạ Diệp Chi đổ chuông, kéo suy nghĩ của hai người quay về. Hạ Diệp Chi từ trên tủ đầu giường lấy ra di động, lẩm bẩm nói “Sáng sớm, ai gọi điện thoại cho em nhỉ?” Cô cầm di động, liếc thoáng qua, phát hiện là một dãy số xa lạ. Cô lẩm bẩm nói “Là ai đây?” Mạc Đình Kiên từ phía sau cô nhìn thoáng qua, lên tiếng “Là Cố Tri Dân.” “Cố Tri Dân gọi điện thoại cho em à?” Hạ Diệp Chi ngạc nhiên Hạ Diệp Chi mấp máy môi, không cam lòng yếu thế “Cũng không phải là em trở thành chủ đề nóng, hôm qua nếu như anh đến đúng giờ, người ta sẽ chụp được ảnh ba chúng ta cùng nhau ăn cơm!
hạ diệp chi mạc đình kiên