⛱️ Xin Anh Đau Quá Buông Tôi Ra
Việc duy nhất em có thể làm là dù nhớ anh ra sao cũng biết được không nên quấy rầy anh nữa. Bởi vì, anh chẳng qua chỉ là quá khứ chứ không phải là duy nhất. [Thật ra đều không có - Dương Tông Vỹ] 2. Nếu như thực sự không thể buông thì cứ tiếp tục thích đi.
714: Đau Lòng; 712: Cho Anh Một Bất Ngờ 674: "anh Ấy Đang Xin Lỗi Tôi" 647: Quan Triều Viễn Này Cũng Chu Đáo Quá Nhỉ; 646: Mau Buông Tôi Ra! 645: Năng Lực Của Cô Có Hạn Làm Sao Có Thể Giúp Anh Đây; 644: "ý Tôi Là Tôi Ở Lầu Dưới Với Xuân Xuân Thì Tốt Hơn"
Ấm ức và đau tôi đã khóc òa vừa ra lấy xe đạp đi về nhà vừa thút thít. nó nhìn tôi bằng ánh mắt ấm ức nhưng hai chân nó vẫn đưa bên vai tôi. "Xin lỗi Ngốc nha, bé sai rồi. Mong anh hãy cất lại quá khứ khi bên em. 2022-09-01 00:05:00.
Màn đêm buông như là đang xua đuổi Sợi nắng chiều về tận phía chân mây. Lời tạm biệt sau cùng. Đến bao giờ chuyện ấy sẽ xảy ra? Ngày em rời xa anh để về bên người khác. Anh biết rồi một ngày tình yêu kia phai nhạt, Bởi bấy lâu nay em đã khác quá nhiều…
Đau quá, tôi cứ nằm sóng soài trên mặt tuyết. Khi mở mắt ra thì tôi nhìn thấy xung quanh mình đông đủ các công nhân làm cùng ca. Họ xúm lại đỡ tôi lên. Người hỏi han, kẻ xoa bóp xem tôi có bị chấn thương không. Khi chắc chắn là tôi không bị gì thì moị người dìu tôi
Những Câu Nói Ngập Tràn Tuyệt Vọng. 1. Anh chỉ mải yêu em, lỡ quên mất rằng đôi ta không hợp. 2. Nếu con người ta có thể nhìn rõ ranh giới giữa tình bạn và tình yêu, thế gian này có lẽ sẽ không bi thương đến thế. 3. Thế giới này rộng lớn, nếu không muốn gặp nhau
Gửi tới những người bạn thân yêu của tôi; 10 Tháng Tư, 2013 Khi ai đó rời bỏ bạn… hãy để họ ra đi; 19 Tháng Mười, 2011 Viết cho ngày cuối - 52kd4 ĐHXD; 26 Tháng Bảy, 2011 Gia đình hạnh phúc
Họ đành gửi tới nhau lời xin lỗi muộn màng, lời chia tay đau thắt quặn tim. 1. Vẫn biết rằng quá khứ ở đằng sau. Chút gió, mà anh buông tay. 7. Ngày không anh - nắng vẫn ấm và cỏ vẫn xanh. Nghĩ về tình cảm trước kia mà tim quặn đau. 7. Quá khứ đã xảy ra tôi
Khổ đau không phải do số phận hay người khác tạo ra mà do chính mình, biết buông bỏ bạn sẽ sống đơn giản và hạnh phúc hơn. Mục lục Câu chuyện ý nghĩa - đau đớn đủ sẽ tự khắc buông Làm sao để buông bỏ tình yêu? Buông bỏ phiền não để sống an yên hơn Học cách buông bỏ để trở về chính mình
EXMWryM. Anh không muốn khóc nhưng không kìm được nước mắt Ôm em thật lâu dù đau đớn như thế nào Nơi có những tiếng yêu thương giờ lặng thinh mãi Nơi có tiếng cười niềm vui bây giờ ở đâu?Anh cũng đã nghĩ nơi em là bình yên nhất Cất giữ niềm đau cảm xúc bỗng chốc vỡ oà Khi buông lời xa em có nhìn lại anh không? Em bước đi rồi, niềm vui em có nơi anh thì khôngXin là xin một lần Che chở nhau dù đau ngàn lần Không phải đau phải buồn bờ vai luôn có mỗi khi em cần Xin là xin vạn lần Lau khóe mi bờ môi mỉm cười Vẫn luôn tồn tại mà niềm tin không có anh phải làm sao? Xin và xin và xin Một lần được chở che nhauAh, cho anh xin từ em một hơi thở Để thay thế điếu thuốc ở trên môi Và anh xin một bờ vai đợi chờ Xin một lần có thể được đền tội Xin bài tay một lần được nắm chặt Và xin đừng để cái tôi được lên ngôi Mọi cơn tức giận anh xin hết tạm thời Giữ lại những lời mà ta không nên nói Và anh xin Trả lại bầu trời không mây xám mà em có trước khi hai ta gặp mặtTrả lại con tim em đã trao nhưng em vẫn khiến anh nhiều lần đắn đo suy nghĩ như kẻ ăn cắp Trả lại tất cả nếu em cần anh chỉ xin được một lần bỏ tất cả quá khứ ở phía sau và không nhìn lại Anh không muốn những nỗi sợ và nghi ngờ trở thành một con quỷ dữ bỗng một hôm thành hình hài Anh xin giữ lại những lời mà em nói Cho anh xin nốt những khoảnh khắc em nghẹn lời Cho anh xin lấy lại những đêm tối Em chờ mãi ở nơi anh hẹn tới Anh xin em không đưa anh những lựa chọn Khi mà bên em quá nhiều người đưa đón Anh chỉ là kẻ mang con tim gã khổng lồ trong vóc dáng một thằng tí hon Em ơi Em ơi Xin đừng bắt máy mỗi khi anh gọi đến Em ơi Em ơi Xin một khoảnh khắc nhớ đến em gọi tên Em ơi Em ơi Xin ở hiện tại xem nhau là tất cả Xin ở tương lai sẽ không phải nhận ra Bất cứ lời nói nào là không thật thà Em ơi em ơiXin là xin một lần Che chở nhau dù đau ngàn lần Không phải đau phải buồn bờ vai luôn có mỗi khi em cần Xin là xin vạn lần Lau khóe mi bờ môi mỉm cười Vẫn luôn tồn tại mà niềm tin không có Anh phải làm sao? Xin là xin vạn lần Lau khóe mi bờ môi mỉm cười Vẫn luôn tồn tại mà niềm tin không có anh phải làm sao?
Đây là lần thứ bao nhiêu anh nói lời chia tay, em không nhớ rõ. Chỉ biết rằng anh buông lời rồi hôm sau anh xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Và cứ mỗi lần anh nói lời ấy, em lại đau, và tuy rằng rất đau nhưng em không bao giờ trách móc anh. Biết bao lần anh làm em tổn thương nhưng em chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ giận hờn anh, níu kéo anh. Em vẫn đợi anh, để mong rằng anh sẽ quay lại. Cứ như thế, như thế, em không còn nhớ nổi em đợi anh bao nhiêu lần, và có lẽ vì em thứ tha cho anh quá nhiều mà anh đã không biết trân trọng em, coi thường xúc cảm của em, coi thường cuộc tình của mình. Cứ mỗi lần anh ra đi là mỗi lần em tự nhủ rằng anh đi thật rồi đấy, phải chúc anh hạnh phúc, phải quên anh đi, phải cố gắng dằng lòng không được phiền anh. Rồi em tự nuôi những kí ức trong lòng, tự mình e giữ gìn những kỉ niệm, tự hứa hẹn rằng sẽ yêu anh mãi cho đến khi không còn tiếp tục được yêu dù là đơn phương. Vì em yêu anh nhiều như thế nên khi anh mở cuộc gọi đầu tiên, em vui mừng biết bao, bao nhiêu uất ức trong lòng tan biến hết, chỉ biết làm theo con tim, nghe lời anh nói và lúc đó em lại yêu anh nhiều hơn một xíu nữa. Thật buồn cười, thật trớ trêu thay. Anh cứ dửng dưng vô tâm mà em thì cứ yêu anh. Nỗi nhớ cứ chực trào ra nhưng không hiểu em ở vị trí nào mà lại không giám nhấc máy gọi cho “người yêu”. Em chẳng biết mình gọi anh là gì, ta xem nhau là gì mà ngay cả quyền gọi khi nhớ em cũng không được phép làm. Em phải chôn chặt vào để cho anh được thoải mái nhất có thể. Em thấy mình yêu mà sao khổ quá anh à. Ấy vậy mà em lại cố chấp yêu và yêu, đau mà lại không biết buông. Em cứ luôn tự hỏi anh có yêu em không, anh yêu em được bao nhiêu? Sao anh cứ bỏ em rồi quay lại mãi thế? Anh thấy tình cảm này nhạt nhẽo vô vị lắm hả anh? Chẳng ai trả lời em cả, tự em hỏi rồi tự em bỏ lửng. Cuộc tình của em cứ chênh vênh như vậy. Sở dĩ em gọi là cuộc tình của em vì anh chưa bao giờ yêu em cả, em cảm nhận như thế. Hôm nay cũng như bao ngày khác, là vắng bóng anh trong cuộc đời em. Dù trước đó anh chưa nói lời chia tay thì anh vẫn cứ mập mờ xuất hiện rồi đi. Anh đi thì em nghĩ là anh đã đi rồi đấy, mãi mãi không còn quay lại nữa đâu, và em sợ cô đơn. khi anh ở cạnh em, em luôn sống trong sợ hãi, lo lắng rằng anh sẽ đi bất kì lúc nào. Em đã cố gắng làm anh vui, không nói câu nào để khỏi mất lòng anh dù là anh có làm em bực tức. Yêu anh tự nhiên em thấy mình kiên nhẫn hẳn lên, em trở nên tốt thật, thứ tha, bao dung đủ kiểu. Giá như mà em có đối xử với tất cả mọi người trên thế gian này như anh thì chắc em khác lắm. Chỉ tiếc là em cũng là con người phàm trần, cũng có những hỉ, nộ, ái, ố, sân, si, tham, giận. Vậy mà với anh, em không biết hờn giận là gì. Có lẽ em đã yêu anh quá nhiều, yêu đến mức không còn nhận ra mình nữa. Yêu đến quên mất bản thân. Ngẫm nghĩ em thấy thương mình thật. Vì em đóng vai như là kẻ thế thân, là nơi tìm về mỗi khi anh mệt mỏi, áp lực do công việc hay gia đình. Và khi công việc được giải quyết gọn gàng anh lại quên em ngay, lại kiếm cớ đổ lỗi cho em, do em sai, do em, do cuộc tình mình không đúng. Anh cứ kiếm lý do để chối bỏ em. Em là gánh nặng cho anh sao, em khiến anh đau đầu và khổ sở nên khi bắt đầu thì anh phải tìm cách ra đi sao. Lồng ngực mỗi lần như thế lại nhói đau, lại nặng nề như có đá đè, em thở còn cảm thấy mệt. Tổn thương anh gây cho em quá nhiều, kể không hết được. Dù rằng em với anh quen nhau chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Cứ như vậy, cái vòng lẩn quẩn đến đến đi đi của anh làm em quen dần. Ban đầu em nặng nhọc khi xa anh, rồi từ từ em bình tâm lại, cố gắng nghĩ và nghĩ. Thế là cho đến giây phút cuối xa thật này thì em đã không còn nhói đau nơi lồng ngực nữa. Em đã không còn nghĩ về anh từ ngày cho đến đêm. Thời gian em nhớ anh bỗng dưng ngắn lại. Anh có biết vì sao không? Không phải vì em hết yêu anh, mà vì em nghĩ cho anh. Em ban đầu đau khổ là do em nghĩ em lạc mất anh rồi. Nhưng sau này, khi những tổn thương làm em trưởng thành, em đã thay đổi. Em nghĩ rằng anh cần được hạnh phúc, cần được sống vui vẻ. Em chắc gì làm được điều đó, mà mãi không thể được rồi. Vì trong anh không có em, không ai sống hạnh phúc được với người mà mình không yêu. Em nghĩ đến vậy thôi là đã không còn đau nữa. Chỉ cần anh sống tròn vẹn là em cảm thấy vui rồi. Niềm vui của em là được thấy anh có một gia đình viên mãn, bạc đầu. Em đã buông được anh rồi Hoá ra, khi không có anh lòng em lại dễ chịu đến vậy. Không còn cảm giác lo sợ, hồi hộp, suy nghĩ nữa. Em làm việc của em, khi rảnh rỗi em có thể làm bất kì gì em muốn. Nhớ anh thì em ngồi hàng giờ để hoài niệm. Em buông tay anh được rồi. Không phải em cứ níu kéo mà gọi là buông tay. Mà vì em đã thôi đau lòng khi nghĩ về anh, đã thôi nhức nhối khi có điều gì đó gợi nhớ về anh. Hình bóng của anh rồi sẽ xa khuất, sẽ chìm vào hư vô. Em tin thời gian sẽ giúp em làm điều đó. Nhanh thôi.
- Chúng ta nên tự có những bước ngoặt cho mình để có những cuộc sống tốt hơn, khi ấy lỗi lầm sẽ chẳng còn quan trọng nữa mà chúng ta lại giữ được những kỉ niệm đẹp về nhau. TIN BÀI KHÁC Chúng mình đã từng rất hạnh phúc bên nhau – em không phủ nhận điều đó. Vì có yêu nhau, có cảm thấy hạnh phúc khi ở bên nhau thì chúng ta mới làm đám cưới, mới sống với nhau và sinh con với nhau. Thế nhưng, bây giờ, tất cả những điều ấy đã trở thành quá khứ. Trong em hiện tại, mọi cảm xúc yêu đương trước anh đều trở thành dĩ vãng. Tệ hại hơn, em đã gần như vô cảm trước anh. Em không còn chút tình cảm khi nhìn thấy anh, khi anh chạm vào em nữa. Trong nhiều nỗ lực hàn gắn của em như một sự cứu vớt cuối cùng, em đã thử gạt bỏ tất cả những lỗi lầm, nhược điểm của anh để thử cho anh ôm em, nằm bên em như ngày xưa. Nhưng em không thể anh ạ, không thể nào làm được điều đó với chồng em nữa rồi. Trong em, tất cả mọi giác quan đã nguội lạnh. ảnh minh họa Đó là sự thật, không thể nào khác được anh ạ! Vì chính anh đã rời xa em, bỏ mặc em với những bộn bề của cuộc sống làm mẹ, làm con và làm cả trụ cột cho gia đình này. Anh đã không đứng cạnh em, đưa tay ra chia sẻ với em mà cứ phó mặc tất cả mọi chuyện cho em. Nhưng đến lúc này, khi em đã quá mỏi mệt và muốn buông tay, tại sao anh lại cứ cố gắng níu kéo em lại, để làm gì hả anh? Em mệt mỏi, anh cũng chẳng khá hơn. Thế mà vì sao anh lại cứ muốn kéo dài tình trạng này mà không tự giải thoát cho cả hai chúng ta. Là đàn ông, đừng hành hạ tinh thần một người phụ nữ, nhất là người đã từng đầu ấp má kề với mình, đúng không anh? Anh à, em đã từng nhiều lần đặt ra câu hỏi nếu như có may mắn được quay lại, chúng ta sẽ thay đổi điều gì trong cuộc đời mình? Nếu như được làm lại, ta sẽ tìm cách sửa chữa hay xóa bỏ lỗi lầm nào? Nhưng đều không có câu trả lời. Có chăng, chúng ta nên tự có những bước ngoặt cho mình để có những cuộc sống tốt hơn, khi ấy lỗi lầm sẽ chẳng còn quan trọng nữa mà chúng ta lại giữ được những kỉ niệm đẹp về nhau. Xin anh, hãy giải thoát cho em, anh nhé! Bạn đọc giấu tên Bạn đọc có thể chia sẻ tâm sự của mình về các vấn đề gặp phải trong cuộc sống cho chuyên mục Chuyện chung, chuyện riêng. Bài viết gửi về địa chỉ banbandoc
xin anh đau quá buông tôi ra