🏆 Ma Sư Xuống Núi

Cho nên, hôm nay Ma sư y đây liền sẽ xuống núi, đích thân đem đám nghiệt đồ này từng cái từng cái lôi trở về dạy bảo lại một trận. Thể loại: NP, tiên hiệp, sư đồ luyến. ‎Thụ: Kỉ Tình. ‎Công: 4 vị nghiệt đồ nào đó.Ma Sư Xuống Núi Run through of additions of CC3 June 2021 firmware1.Solved issues for desktop does not refresh and synchronise after setting the phone avatar and then modify. CC3 Firmware -. I am updating from 24.07.2021 to 01.12.2021.Teyes CC3 main website Key in your Teyes CC3 Serial number into the link and download direct. Ma Sư Xuống Núi. Đánh giá : (4.45/5) Cả đời Kỉ Tình có một chuyện hối hận. Đó chính là năm xưa đã nhận bốn cái đồ đệ. Đại đồ đệ lúc nhỏ tinh nghịch phá phách, sau khi lớn liền trở thành Ma quân một tay che trời. Nhị đồ đệ tuy không có tiền đồ bằng. Nhưng (QBĐT) - Ngày 20/10/2022, lực lượng Ban chuyên án do Phòng Cảnh sát ĐTTP về ma túy (PC04), Công an tỉnh phối hợp với đơn vị nghiệp vụ thuộc Bộ Công an đã phá thành công chuyên án, bắt đối tượng truy nã đặc biệt nguy hiểm Nguyễn Thị Thành Thúy, là đối tượng chủ mưu trong vụ án vận chuyển trái phép 2.383 viên [ Đam Mỹ ] Ma Sư Xuống Núi. Humor. Cả đời Kỉ Tình có một chuyện hối hận. Đó chính là năm xưa đã nhận bốn cái đồ đệ. Đại đồ đệ lúc nhỏ tinh nghịch phá phách, sau khi lớn liền trở thành Ma quân một tay che trời. Nhị đồ đệ tuy không có tiền đồ bằng. Ma Sư Xuống Núi Tiểu Thuyết Trực Tuyến. Cả đời Kỉ Tình có một chuyện hối hận. Đó là năm xưa đã nhận bốn đồ đệ. Đại đồ đệ lúc nhỏ tinh nghịch phá phách, sau khi lớn liền trở thành Ma quân một tay che trời. Nhị đồ đệ tuy không có tiền đồ bằng. Bà Tâm cuối đời chỉ có nguyện vọng là tìm được mộ chồng ở rừng núi Tây Ninh về. Nhờ sự giúp đỡ của thầy Huấn, bà và hai con trai đã đưa được Ma sư xuống núi của tác giả Tiểu Khả Liên là một trong những tác phẩm mình mới đọc gần đây và khiến mình ưng ý không thôi. Mình là một người dễ thỏa mãn, chỉ cần là NP hợp gu mình đều ưng lắm luôn cho nên các bạn không cần thắc mắc là tại sao truyện nào mình Ma Sư Xuống Núi; Giới Thiệu. Đọc truyện hay đam mỹ sắc, đam mỹ sủng, đam mỹ ngược, đam mỹ tổng tài, đam mỹ cổ đại, đam mỹ xuyên không. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới một cách nhanh chóng và đầy đủ. 10tj. Trước kia, Ma giáo chỉ là một đám ô hợp tụ tập lại một chỗ với nhau. Luôn bị chính đạo tu sĩ ép tới gắt gao. Cho đến một ngày kia, Ma giáo giáo chủ Độc Cô Duy Ngã dùng thủ đoạn lôi đình lên làm giáo chủ, thống nhất ma tu. Chính đạo tu sĩ mới bắt đầu để mắt tới nơi này. Nhưng hết thảy đều đã muộn. Độc Cô Duy Ngã một tay che trời, chưa đến trăm năm liền đã quét ngang đại lục. Kẻ không phục? Giết. Kẻ chống đối? Giết. Giết, giết, giết, rốt cục liền không còn người dám chống lại Ma giáo nữa. Nhất thời, ma diễm thao thiên. Chính đạo tu sĩ chỉ có thể co ro rụt đầu, chờ đợi thời cơ phản công. Tổng đàn Ma giáo nằm ở phía tây dãy núi Côn Luân. Quanh năm mù mịt chướng khí, đá sỏi ghồ ghề. Từ xa nhìn tới tựa như một đầu hồng hoang hung thú đang tiềm phục, vô cùng khiếp người. Lúc này, ở đỉnh Côn Luân Ma giáo. Bên trong đại điện đang không ngừng truyền tới tiếng kêu gào thảm thiết. Đối với Ma giáo giáo chúng tới nói, âm thanh này phải nói là vô cùng quen thuộc, gần như ngày nào cũng nghe thấy được. Đường chủ hình đường lúc này đang áp dụng cực hình lăng trì lên trên người một tên gian tế. Thịt trên người kẻ này rốc xuống, đều được đựng trên khay gỗ, bưng tới cho tồn tại chí cao vô thượng đang ngồi trên vương tọa kia. Hắn mặc một thân tử sắc chiến bào, một đầu tóc trắng dùng phát quan vấn cao thành hình đuôi ngựa. Khuôn mặt góc cạnh như điêu khắc, đuôi mắt hơi xếch, đồng tử đen sẫm như mực, ẩn chứa vô tận bạo ngược cùng lạnh lùng. Lúc này, bàn tay thon dài của hắn đang cầm lấy đôi đũa, gắp từng miếng thịt tươi sống trên khay đút cho đầu Kim Sí Đại Bằng đậu trên vai mình. Bỗng dưng, theo một loạt tiếng bước chân hối hả vang lên, nam tử liền dừng lại động tác, nhìn sang. "Giáo chủ, Tiêu Dao Đỉnh có biến!!!" Hắc y nhân dùng tốc độ gió lốc lao tới, quỳ gối trước mặt nam tử, gấp không chờ được nói. Nghe thấy ba chữ 'Tiêu Dao Đỉnh', bàn tay của nam tử liền hơi khựng lại, ra vẻ bình tĩnh hỏi "Có biến?" "Vâng. Vừa nãy, có một thanh niên từ trên Tiêu Dao Đỉnh bước xuống đã trong nháy mắt giết chết trăm người của các đại thế lực khác. Nghi ngờ là tân đệ tử của Ma sư." "A?" Kinh ngạc nâng mắt, nam tử liền lắc đầu "Không thể nào. Sư tôn của bổn tọa đã lập thiên địa thề nguyện, cả đời sẽ không nhận thêm đệ tử nào rồi mà." "Kẻ đó tướng mạo ra sao? Nói bổn tọa nghe một chút." Thấy nam tử không mấy quan tâm, hắc y nhân cũng không dám giấu diếm, lập tức miêu tả "Thanh niên đó tuổi chừng hai mươi, mặc một thân hồng y, khí chất cao quý thoát tục như thiên tiên hạ phàm." "Mặc hồng y sao? Ha..." Vốn đang tà mị nhếch môi. Bỗng dưng, cả người nam tử liền cứng lại, con ngươi trừng lớn, từ trên vương tọa ngồi bật dậy, doạ đến Kim Sí Đại Bằng hoảng loạn bay sang một bên. "Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa!" Nhìn thấy sắc mặt lúc xanh lúc trắng của nam tử, hắc y nhân liền sợ run, lập tức lặp lại. Mà nghe xong, nam tử liền như mất hết sức lực đồng dạng, ngồi bẹp trên ghế, không ngừng lẩm bẩm "Xong rồi...ta sắp xong rồi..." Nhưng là, giống như nghĩ tới cái gì. Nam tử liền lập tức đứng phắt dậy, bắt đầu cởi bỏ chiến bào trên người mình, gấp rút hô hoán. "Mau triệu tập giáo chúng tới đây. Giải tán Ma giáo. Từ nay về sau ta rửa tay gác kiếm, không làm Ma quân nữa!" - Lúc này, ở một sơn cốc nhỏ nào đó. Một cái thanh y thiếu niên đang yên lặng ngồi pha trà. Đối phương dung mạo tuấn lãng, tựa như tiểu ca nhi nhà bên. Đường nét gương mặt nhu hòa, mượt mà, đôi mắt hắc bạch phân minh, trong veo như nước, phảng phất có thể nhìn xuyên nhân tính trên thế gian. Lúc này, vốn đang thưởng trà, giống như nhận thấy việc gì, thiếu niên liền đem tách trà ném xuống "Sợi trận văn ta để lại trước cổng Tiêu Dao Đỉnh tại sao lại bị phá rồi? Chẳng lẽ có người từ bên trong đi ra?" Ngay lập tức, thiếu niên liền nghĩ tới, trên Tiêu Dao Đỉnh, giống như chỉ có một mình sư tôn đi a? "Không xong, sư tôn xuống núi!" - Nửa đêm, một phủ đệ nằm ở chủ thành Nam Kinh lúc này đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ. Thời khắc này, gia chủ Bách gia đang quỳ mọp trên đất, run lẩy bẩy khấu đầu, kêu khóc "Xin Kiếm Ma tha mạng, ta về sau sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, chỉ cầu ngài tha mạng cho ta." "Là ta có mắt không tròng làm phiền tới ngài, mong ngài tha cho cái mạng chó này của ta." Trước mặt lão, là một nam nhân vận chế phục bó sát, toàn thân hắc y, cổ áo cao đem nửa gương mặt đều che giấu. Mái tóc cột cao sau đầu, mắt xếch chứa đầy băng lãnh. Cả người quanh quẩn một cỗ kiếm ý, tựa như một thanh tuyệt thế bảo kiếm phong mang vạn trượng. Bỗng dưng, hai mắt nam nhân liền hơi ngưng tụ, nhìn về phía chân trời. Chỉ thấy, một đầu hạc giấy đang nhanh chóng bay về phía này, rất nhanh liền đậu lên vai hắn. Mà lúc này, một thanh âm cũng văng vẳng bên tai hắn, lời ít ý nhiều "Sư tôn xuống núi, chạy mau!" Bách gia gia chủ vốn đang tuyệt vọng chờ đợi cái chết. Chỉ là, một lúc lâu vẫn không thấy vị đại nhân kia xuất thủ, lão liền nghi hoặc ngẩng đầu. Lúc này, một thanh binh khí liền bất chợt bị ném tới trước mặt lão. Theo sau đó, lại tới một quyển công pháp, linh thảo, đan dược,... "Cầm lấy những thứ này. Nếu có người hỏi thăm tung tích của ta. Liền nói ta đã đi về phía bắc, có biết không?" Nếu để cho người ngoài biết được, Kiếm Ma còn có thể nói được nhiều lời như vậy, thì e rằng sẽ cả kinh tới rớt cằm. Bách gia gia chủ sửng sốt ngẩng đầu. Nhưng lúc này, thân ảnh của nam nhân kia đã sớm biến mất nơi chân trời phía nam. Khoan đã, cái này...liền đi rồi? - Lúc này, trên một hòn đảo nằm xa xôi ngoài Bắc Hải. Biệt viện sa hoa lộng lẫy, đang không ngừng truyền tới tiếng hoan thanh tiếu ngữ. Giữa sân lớn, một nam tử đang lười biếng nằm trên ghế quý phi sưởi nắng. Bên cạnh hắn, lại là một đám oanh oanh yến yến, có nam có nữ, mập ốm cao gầy đều có đủ. Nam tử mặc một bộ bạch y trắng tinh, ngăn nắp chỉnh tề. Mày kiếm sắc bén, mắt phượng hẹp dài. Khí tức quanh thân vô cùng nội liễm, văn nhã. Chỉ cần liếc mắt liền khiến người nghĩ tới năm chữ công tử thế vô song. Người người đều biết, nam tử này chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nam của cả Tiên Ma lục, tôn xưng Ngọc công tử. Là 'trộm hương tặc' nổi danh tu chân giới. Hắn có một quyển Tụ Mỹ Đồ chuyên dùng để họa lại tất cả mỹ nhân trong thiên hạ. Nhưng kỳ lạ chính là, hắn chỉ trộm hương, chưa từng trộm sắc. Mới ban đầu, không ít người vẫn còn bị chuyện này làm giận dữ. Nhưng càng về sau, việc được vẽ vào Tụ Mỹ Đồ cũng trở thành một loại vinh hạnh, khẳng định tài sắc của chính mình. Bởi vì những người được vẽ trong Tụ Mỹ Đồ, không ai không phải là người nổi danh thiên hạ, tài sắc song toàn cả. Do dung mạo tuấn lãng, nên Ngọc công tử hiển nhiên cũng trở thành lang quân trong mộng của vô số người. Tỷ như lúc này, một vị thánh nữ của thánh địa nào đó cũng đang tựa vào lòng hắn, nũng nịu "Công tử a~ Tiểu nữ nghe nói, Ma sư có dung mạo vô cùng xấu xí, liệu có phải là thật không?" Nghe có người nhắc đến Ma sư, nam tử liền rũ mi, lắc đầu cười nhạt. "Lời đồn cũng chỉ là lời đồn thôi. Sư tôn của ta là trích tiên giáng thế, nào có thể xấu xí được chứ?" Lúc này, vài ba cái mỹ nhân cũng mang theo bát quái tâm tiếp cận, đánh bạo hỏi "Công tử công tử, ngài trộm hương khắp thiên hạ, nếu sư tôn ngài cũng là mỹ nhân, thì ngài có từng 'trộm' qua ngài ấy chưa? "Ha..." Giống như hồi ức chuyện vui vẻ gì, trên mặt nam tử liền hiện lên ý cười dịu dàng "Đương nhiên là có rồi. Sư tôn chính là mỹ nhân đầu tiên ta vẽ trong Tụ Mỹ Đồ." "A! Vậy thì ngài có thể lấy ra cho chúng huynh đệ tỷ muội chiêm ngưỡng phong thái của Ma sư không a?" Thánh nữ khi nãy lập tức chen giọng đề nghị. Lúc này, nam tử vẫn ôn hòa nhìn nàng. Chỉ là, ngay khi những người khác chưa kịp phản ứng, hắn liền đã bóp lấy cổ nàng nâng lên, giọng điệu có phần âm u "Tiện nhãn của ngươi mà cũng muốn nhìn thấy tiên dung của sư tôn?" "Khụ...khụ...công tử...tha mạng..." Thánh nữ hoảng loạn hô, rõ ràng đã sợ hãi không nhẹ. Ngay khi nam tử chuẩn bị hạ tử thủ, thì giống như phát giác gì đó, hắn liền đem nàng vứt sang một bên như vứt một cái bao tải. Ngồi trở về trên ghế, nhàn nhã ngẩng đầu đạo "Là ngọn gió nào đưa giáo chủ quang lâm cư xá của sư đệ vậy a?" Lúc này, trên bầu trời cũng dần dần ngưng thực ra ảnh chiếu của Độc Cô Duy Ngã. Không quản nam tử châm chọc, hắn chỉ lạnh giọng trần thuật "Ta không có thì giờ đôi co với ngươi. Nói cho ngươi biết, sư tôn xuống núi rồi." "Hả?" Nghe Độc Cô Duy Ngã nói, nam tử liền nhướng mày, bán tín bán nghi "Lão nhân gia ngài không phải đã 4000 năm không xuống núi rồi sao? Sao bỗng dưng lại..." "Tin hay không thì tùy ngươi, tự xử lý cho tốt đi." Độc Cô Duy Ngã lập tức cắt lời, chỉ là, trước khi đi, vẫn chân thành để lại một câu. "Với tư cách là đại sư huynh, ta khuyên ngươi vẫn là nên chuẩn bị tinh thần đi. Một là vung đao tự cung, hai là xuống tóc làm hòa thượng. Ngươi biết rõ, nếu để lão nhân gia ngài nhìn thấy bộ dạng của ngươi lúc này, thì hạ tràng của ngươi...e rằng không cần ta nói đi?" Nhìn thấy thân ảnh của Độc Cô Duy Ngã tan biến, những thiếu niên thiếu nữ ở đây mới dám thở ra một hơi. Cũng không trách bọn họ túng quẫn, ai bảo ma uy của hắn lại đáng sợ như vậy chứ? Lúc này, một thiếu niên liền thấp giọng hỏi nam tử "Công tử, trông ngài giống như rất sợ Ma sư a?" "Sợ? Bần tăng sẽ sợ ngài ấy sao?" Nghe được câu trả lời tràn ngập khinh thường của nam tử, thiếu niên liền câu môi cười. Uy vũ như thế, mới là lang quân của y a. Chỉ là rất nhanh, thiếu niên liền phát hiện ra một tia dị dạng. Nam tử vừa nãy giống như tự xưng là...bần tăng đi?!! Gần như để chứng thực cho suy nghĩ của thiếu niên, nam tử liền từ trên ghế đứng dậy, chắp tay trước ngực, làm thành một cái phật hiệu. "A di đà phật, bần tăng cảm thấy chính mình cùng phật môn hữu duyên, nên liền quyết định sẽ quy y, quên hết chuyện phàm tục. Một lòng hướng về Tịnh thổ." "Hiện tại bần tăng đi trước. Chư vị thí chủ xin hãy tự lo liệu." Nói xong, thân ảnh của nam tử liền đã biến mất giữa nguyên địa. Chúng nhân .................... Giới thiệu Cả đời Kỉ Tình có một chuyện hối hận. Đó chính là năm xưa đã nhận bốn cái đồ đệ. Đại đồ đệ lúc nhỏ tinh nghịch phá phách, sau khi lớn liền trở thành Ma quân một tay che trời. Nhị đồ đệ tuy không có tiền đồ bằng. Nhưng vừa xuống núi liền đã kiếm chỉ thập đại môn phái. Một lời không hợp liền diệt gia, diệt môn. Tôn xưng là Kiếm Ma. Tam đồ đệ tính tình ôn hòa, dịu dàng. Nhưng lại trở thành Ngọc công tử nổi danh thiên hạ, khiến bao thiếu niên, thiếu nữ vô tri vì đó điên cuồng. Mà tiểu đồ đệ, một thân y thuật cũng là xuất thần nhập hóa. Nhưng tính tình lại cổ quái, kỳ quặc, không thích cứu người, chỉ thích giết người. Danh xưng Tiếu Diện Quân. Có thể nói, một đời anh danh của Kỉ Tình cũng đều đã bị đám nghiệt đồ này làm mất sạch. “Tuổi già sức yếu” còn bị gán cho danh xưng Ma sư. Cho nên, hôm nay Ma sư y đây liền sẽ xuống núi, đích thân đem đám nghiệt đồ này từng cái từng cái lôi trở về dạy bảo lại một trận. Thể loại NP, tiên hiệp, sư đồ luyến. ‎Thụ Kỉ Tình. ‎Công 4 vị nghiệt đồ nào Sư Xuống Núi "À, vậy thì..." Nhìn thanh kiếm trong tay, linh quang khẽ động, Kỉ Tình liền cưỡng ép đưa linh lực bao phủ thân kiếm, từng chút một xóa bỏ ấn ký mà Vô Tâm Ma Quân để lại năm xưa. Kiếm linh phản kháng trong vô vọng. Cuối cùng, hai chữ 'Vô Tâm' trên thân kiếm liền triệt để bị xoá sạch, hoàn nguyên như lúc ban đầu. Kỉ Tình tụ linh lực lên đầu ngón tay. Ngón tay y phảng phất hóa thành thần binh lợi khí vạch phá thân kiếm, cưỡng ép ghi lên từng dòng chữ khí thế hiên ngang, mang theo kiếm khí xung thiên. 'Thính Xuân Vũ' Lưỡi kiếm chậm rãi hiện lên ba chữ. Nhưng Kỉ Tình cũng không dừng tay lại, tiếp tục ở trên thân kiếm ghi lên hai câu thơ. 'Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ ‎Thâm hạng minh triêu mại hạnh hoa.' Mưa xuân gác nhỏ đêm nghe vẳng, Hoa hạnh hẻm cùng sáng bán ra. ‎-Trích Lâm An xuân vũ sơ tễ. Ngừng tay lại, Kỉ Tình hơi nheo mắt nhìn xem tác phẩm vừa mới làm ra của mình. Kiếm linh của Vô Tâm...không đúng, là Thính Xuân Vũ lúc này cũng đang co ro ở trong góc, lộ ra vẻ nhỏ yếu mà bất lực. Vẫn chưa đi ra từ trong di chấn bị người cưỡng ép đổi tên. Đưa hai tay tiếp nhận Thính Xuân Vũ, Độc Cô Vô Song liền ưa thích không buông tay mà vuốt ve dòng chữ khắc trên thân kiếm. Nghe theo lời Kỉ Tình nhỏ một giọt tinh huyết lên trên. Ngay từ đầu, kiếm linh là kiên quyết không đồng ý nhận chủ. Nhưng ở dưới 'dâm uy' của Kỉ Tình, nó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn hấp thu tinh huyết của Độc Cô Vô Song, nhận hắn làm chủ. Thính Xuân Vũ Thế giới này thật là đáng sợ a. Sau đó, Kỉ Tình lại phân phó Độc Cô Vô Song đi gom hết vật phẩm đáng tiền trên người Sâm La Điện chủ, đem lão trói cùng một chỗ với đám tu sĩ kia. Sau đó mới ung dung rời đi. Ngày hôm sau, một tin tức động trời liền truyền đi khắp đại lục. Hôm qua ở trước lối vào bí cảnh, vô số tu sĩ đã bị một vị đại năng che mặt dùng chảo đánh bẹp, còn bị lột trần, cướp hết tiền tài trên người. Thậm chí ngay cả Sâm La Điện chủ cũng không thoát khỏi ma trảo. Ngay cả Vô Tâm Ma kiếm cũng bị cướp đi. Trong một ngày, vô số đại năng cùng các đại thế lực cũng xuất động, muốn tìm ra vị đại năng thần bí kia. Nhưng rất đáng tiếc, y lại giống như bốc hơi khỏi thế gian, chưa từng tồn tại qua. Cho đến khi một cái lão quái vật trong tu chân giới gợi nhắc, tác phong hành sự này rất giống một người mà lão biết - Hàn Ảnh Chân Quân! Thì cả thiên hạ trong nháy mắt liền tĩnh lặng. Các đại thế lực cũng nhao nhao rút người trở về. Ngay cả Sâm La Ma Điện đều lập tức quan môn, tỏ vẻ sẽ không truy cứu nữa, lão nhân gia ông thích liền cứ lấy. Được y cướp chính là vinh hạnh của bọn họ. Đối với sự chân chó của bọn họ, những tu sĩ khác đều khịt mũi khinh thường. Nhưng đám người lại quên mất rằng, so với Sâm La Ma Điện, bọn họ cũng túng quẫn không kém là bao. - Hai ngày sau, tây viện Vọng Minh Cư. Độc Cô Duy Ngã vừa chẻ củi trở về liền đã bắt gặp Độc Cô Vô Song đang ngồi lau chùi Thính Xuân Vũ. "Được rồi, đừng lau nữa. Hôm nay đệ đã lau lần thứ 9 rồi đó. Người không biết còn tưởng nó là một mỹ nhân yêu kiều nữa kìa. Suốt ngày nhu tình với một thanh kiếm còn ra thể thống gì nữa chứ?" Độc Cô Duy Ngã xác thực đã nhịn đủ. Vị đệ đệ này của hắn cũng không biết là đầu óc chứa thứ gì. Kể từ ngày có được Thính Xuân Vũ liền luôn tùy thân mang theo, như hình với bóng. Thậm chí bình thường luyện kiếm cũng thà dùng kiếm gỗ, chứ không nỡ đem nó ra sử dụng. Thấy Độc Cô Vô Song không thèm lý tự mình, vẫn như cũ lau chùi thân kiếm, Độc Cô Duy Ngã liền bĩu môi, tiện tay đem Trường Tương Tư vứt lên trên giường. Bản thân lại ngã người nằm xuống. Lúc này, vừa vặn nhìn thấy một màn này, Độc Cô Vô Song liền hơi xụ mặt "Trường Tương Tư là sư tôn ban cho ngươi, sao ngươi có thể tùy tiện ném loạn như vậy? Một chút tôn trọng nó cũng không có." Trường Tương Tư Thật là cảm động. Rốt cuộc cũng có người hiểu cho cảm giác của ta. Nhìn chủ nhân người khác lại nhìn chủ nhân của chính mình...đúng là đau khổ mà. Thính Xuân Vũ Van xin ngươi đừng có ôm lấy ta lau lau chùi chùi nữa. Nếu không phải biết người kiếm không thể ở bên nhau, ta đã sớm cho rằng ngươi đang coi trọng thân thể của ta a. Mặc dù kinh nghi vì hôm nay Độc Cô Vô Song lại mở miệng nói được một câu nói dài như vậy. Nhưng Độc Cô Duy Ngã lại càng khó chịu hơn khi bản thân bị hắn răn dạy. "Chuyện của ta không cần đệ quan tâm." Tính khí vốn nóng nảy, Độc Cô Duy Ngã ngay tức khắc liền bật lại. Thấy thái độ không chút để ý này của hắn, Độc Cô Vô Song liền nhíu mày càng sâu, không rõ ý vị bảo "Là do sư tôn ban cho. Nếu không, ta cũng không thèm quan tâm." Nói xong, Độc Cô Vô Song liền đã cẩn thận đem Thính Xuân Vũ tra vào vỏ. Không để tâm tới Độc Cô Duy Ngã nữa. Ôm một bụng hỏa khí, Độc Cô Duy Ngã liền tức giận đến dậm chân. "Độc Cô Vô Song! Thái độ của đệ là gì vậy hả? Sư tôn cho ta, ta thích làm thế nào liền làm thế đó. Ta có mang vứt đi nữa thì đã thế nào? Sư tôn còn chưa nói gì, đệ là cái thá gì mà xen vào chuyện của ta?" "Ngươi..." Nghe Độc Cô Duy Ngã nói muốn đem đồ Kỉ Tình ban cho ném đi, Độc Cô Vô Song ngay tức khắc liền không bình tĩnh được. Lục Dạ nằm trên giường, một bộ dáng xem cuộc vui. Cố Thừa Trạch muốn nói lại thôi. Có chút lực bất tòng tâm. Chỉ là, đúng lúc này, âm thanh của Kỉ Tình lại truyền tới, lập tức cắt ngang bầu không khí giương cung bạc kiếm ở đây. "Có chuyện gì?" Ngay tức khắc, Độc Cô Vô Song liền thu liễm nộ khí. Mà Độc Cô Duy Ngã thì vẫn còn đang hậm hực. Thấy Kỉ Tình bước vào, hắn liền lập tức chạy tới. Cố ý chọc giận Độc Cô Vô Song mà nói với Kỉ Tình "Sư tôn, đệ tử muốn theo ngài luyện kiếm!" Nói nói, Độc Cô Duy Ngã còn quăng cho Độc Cô Vô Song một ánh mắt khiêu khích, khiến hắn siết chặt nắm tay. Chỉ là, Độc Cô Duy Ngã còn không đắc ý được bao lâu, đầu của hắn liền đã bị Kỉ Tình cốc mạnh một cái, khiến hắn lập tức oa oa kêu to, ôm đầu. Nhìn đại đồ đệ giống như đứa trẻ tăng động này của mình, Kỉ Tình liền lạnh hừ "Chuyên tâm luyện đao. Luyện kiếm cái gì chứ?" Kỉ Tình không đồng ý, làm khỏa tâm đang treo cao của Độc Cô Vô Song cũng hạ xuống. Hắn không muốn ngay cả không gian riêng tư cuối cùng của mình và sư tôn cũng bị ca ca chen chân vào. Nhất là khi nghĩ tới ca ca cũng sẽ 'bất cẩn' ngã vào lòng sư tôn, hắn liền càng không tài nào chấp nhận được. Chỉ là, hòa vào trong cảm giác may mắn, đó lại là chua xót. Bởi vì giống như Lục Dạ nói, ở trước mặt hắn, sư tôn không thể giống như ở trước mặt ca ca mà thả lỏng tinh thần, đùa giỡn được. Có lẽ Độc Cô Vô Song không biết, loại đồ vật mang tên ghen ghét này, một khi đã gieo xuống liền sẽ giống như là giòi trong xương. Chỉ có không ngừng khuếch trương, muốn chữa trị, liền phải máu me đầy người, chịu đựng nỗi khổ cắt da cắt thịt.

ma sư xuống núi